Lá thư từ Diêm Vương: Các bạn hao tổn sức khỏe, tinh thần để kiếm tiền nhiều nhất nhưng đến khi chết, tiền bạc, danh vọng đều là vô nghĩa
Có một cụ già, tuổi cao sức yếu, sau khi chết xuống âm phủ gặp Diêm vương. Ông trách Diêm vương đã không viết thư báo cho ông biết trước cái chết của mình, giờ đột nhiên bắt ông chết, khiến ông không kịp chuẩn bị chu đáo cho cái chết của mình, cũng chẳng kịp nhắn nhủ gì với con cháu.
Nghe lời trách của ông, Diêm Vương đáp: “Ta luôn gửi thư cho ngươi, nhưng ngươi quá bàng quan và phớt lờ chúng. Hãy nhớ lại, khi mắt nhà ngươi mờ hơn trước, là ta gửi bức thư đầu tiên; khi chiếc răng đầu tiên của nhà ngươi rụng, là khi ta gửi bức thư thứ hai; khi tai ngươi lãng đó là lúc lá thư thứ ba đến tay. Ngươi ngày càng kém ăn, kém ngủ, cơ thể suy nhược, chính ngươi đã không biết ta đã viết bao nhiêu bức thư báo cho ngươi ư? Ngươi không dụng tâm chú ý, lắng nghe cơ thể mình, chấp mê bất ngộ. Giờ lại oán trách ta là sao?”
Nghe những lời phân tích của Diêm vương, ông cụ chỉ biết im lặng và thở dài. Đúng thế, Diêm vương đã gửi cho ông những tín hiệu vô cùng rõ ràng, cảnh báo về một ngày gần kề rời bỏ thế gian của ông, nhưng ông đã cố chấp bỏ quên.
Đứng gần đó có một thanh niên cũng vừa có mặt, nhìn thấy Diêm vương liền buông lời trách móc: “Còn tôi thì sao, thưa Diêm vương? Mắt tôi còn sáng, tai tôi hãy thính nhạy, răng còn sắc và linh hoạt, xương cốt khỏe mạnh dẻo dai… Tóm lại, thân thể tôi rất cường tráng, rắn rỏi, vậy tại sao Diêm vương lại gọi tôi xuống đây? Sao nỡ lòng nào không gửi một lá thư báo trước cho tôi biết? Còn quá nhiều thứ dang dở tôi muốn thực hiện nơi dương thế, sao không cho tôi một một chút ít thời gian nữa? Tôi không phục!”.
Diêm vương ôn tồn đáp: “Ta đã từng viết thư cho ngươi, chỉ là người không để ý. Đó là khi hàng xóm phía Đông của ngươi, có người ba mươi, bốn mươi tuổi đã chết; hàng xóm phía Tây của ngươi, có người mười, hai mươi tuổi đã chết. Với lại, còn có đứa trẻ một tuổi hoặc con nít mới sinh đã chết. Những lời cảnh báo ấy chẳng phải quá rõ ràng ư? Thân là một người trẻ, không chịu nhìn nhận thế giới xung quanh, lắng nghe cơ thể một cách hời hợt, chỉ cậy vào tuổi trẻ, độ tuổi để bao biện cho sự ơ hờ trong việc chăm sóc sức khỏe, giờ lại oán trách ta ư?”.
Đến lúc này, chàng trai trẻ mới cúi gằm mặt, buồn rầu, tỉnh ngộ hiểu rằng khi quanh mình phát sinh sự bất hạnh, đó đều là Diêm vương đang nhắc nhở: cần lấy đó làm bài học, theo thiện bỏ ác, không ngừng tu dưỡng bản thân, chăm sóc sức khỏe. Nếu xung quanh mình có nhiều người tốt việc tốt, thì lấy hiền làm thầy, lấy thiện làm vui, việc ở tại người.
Con người ta trong cuộc sống hối hả này, cần có thời gian riêng suy ngẫm về bản thân, về những việc đang xảy ra, có cần phải luôn hao tổn sức khỏe và tinh thần để kiếm nhiều tiền nhất có thể, có cần phải lúc nào cũng cần phải là hình ảnh hoàn hảo trong con mắt những người quanh ta. Mỗi dấu hiệu ở bản thân ta, cần được hiểu đó chính là cảnh báo của thần linh. Hãy tĩnh tâm lại để suy nghĩ và cảm nhận rằng điều bạn cần nhất trong cuộc đời này là gì.
Chúng ta trẻ, mang trong lòng biết bao kiêu hãnh và tự tin. Bán mạng kiếm tiền, mải mê chạy theo các mối quan hệ… dần dần chinh phục những cột mốc trong cuộc đời. Nhưng tới khi bước vào tuổi trung niên, sức khỏe chạy sang bên kia sườn dốc, mới dần hiểu ra rằng, đời người – chẳng khi nào luôn thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ có những thử thách khiến bạn trở tay không kịp. Đời người là thế – không thể nào vạn sự như ý, chắc chắn sẽ có những phiền não chẳng dễ giải quyết.
Trên thế giới này, ai cũng có những con đường phải đi, có những cánh cửa phải mở, chẳng ai có thể thực sự sống một cách nhàn hạ, thảnh thơi. Càng trưởng thành, trách nhiệm phải gánh vác lại càng nhiều.
Một đôi chân sẽ chẳng có thể đi hết cả thế giới, việc mà chúng ta có thể làm đó là đi tiếp con đường của mình. Chỉ khi sống thật tốt cho bản thân thì bạn mới có cơ hội để vươn tới hạnh phúc ở phía trước, đối xử tốt với bản thân thì bạn mới thực sự có thể quan tâm tới người khác được.
Đừng để khi hội ngộ với Diêm vương, mới bừng tỉnh nhận ra đời người sao mà nắn ngủi, mới đó mà đã là chớp mắt trôi hết một sinh mệnh. Nhân lúc ánh sáng hãy còn chưa tắt, hãy yêu bản thân, đừng đặt quá nhiều áp lực, đừng tự ức hiếp chính mình; hãy chăm sóc sức khỏe, chăm sóc tinh thần của mình thật tốt, để có thể sống thật lâu, thực hiện trọn vẹn những ấp ủ của bản thân, bạn nhé!