Đau thắt tim với câu chuyện của con voi bị treo cổ để trả thù

0
600

Cho đến ngày nay, nắm xương tàn của nó vẫn còn nằm bên dưới một nấm mồ khổng lồ được đào bằng máy xúc. Có người nói rằng lỗ huyệt ấy lớn bằng cả một cái chuồng ngựa, nhưng không ai biết chính xác nó nằm ở đâu, mà cũng không ai nhọc công tìm kiếm nó.
Cho đến ngày nay, nó vẫn là con voi duy nhất bị treo cổ trong lịch sử, và là minh chứng cho nạn bạo hành động vật vốn rất thường thấy trong các rạp xiếc.
Vào một buổi chiều lạnh lẽo cuối năm 1916, những chú voi trong đoàn xiếc Sparks World Famous Shows của ông bầu Charlie Sparks lặng lẽ thực hiện tất cả những bài biểu diễn mà chúng được dạy để giải trí cho đám đông khán giả bên dưới. Chúng ngồi trên ghế, đứng trên hai chân, gác chân lên lưng nhau, và thổi kèn trumpet vang khắp sàn diễn. Thế nhưng, dù đã trải qua biết bao đòn roi của người huấn luyện, không con voi nào có thể biểu diễn xuất sắc bằng ngôi sao của rạp xiếc, một cô voi cái khoảng 22 tuổi và nặng 5 tấn có tên Mary.

Mary, con voi duy nhất bị treo cổ trong lịch sử nhân loại.

Mary có thể thổi được 25 giai điệu khác nhau bằng chiếc vòi của mình và ném bóng chày siêu hạng. Thế nhưng lúc này đây, nó đã bị lột hết đồ biểu diễn trên người và bị xích phía bên ngoài rạp. Nó đứng buồn bã trong cơn mưa rả rích, người run lên bần bật vì lạnh, và vì sợ hãi trước số phận khủng khiếp mà nó biết sắp giáng xuống đầu nó.
Mary không chỉ giết chết một người đàn ông da trắng, mà nó đã phạm phải tội lỗi đó ngay tại thị trấn Erwin, thuộc tiểu bang Tennessee, nơi đánh người da trắng được xem là trọng tội trong giai đoạn 1882-1930. Nó được đặt cho biệt danh là Mary Giết người (Murderous Mary), và chỉ trong ít giờ nữa, nó sẽ trở thành con voi duy nhất bị treo cổ trong lịch sử nhân loại.

Xiếc voi từ xưa đến nay luôn rất được quan tâm và yêu thích.

Vào ngày 11/09/1916, chuyến tàu hỏa chở đoàn xiếc của ông Charlie Sparks dừng bánh tại một thị trấn nhỏ có tên Kingsport, nằm cách Erwin khoảng 64km. Theo thông lệ, để quảng bá cho sự hiện diện của mình, đoàn xiếc sẽ diễu hành tưng bừng khắp con phố chính trong ngày hôm sau, và Mary sẽ được điều khiển bởi một người đàn ông 38 tuổi có tên Walter Eldridge, có biệt danh là Red vì sở hữu mái tóc đỏ nổi bật.
Vốn là một gã lông bông, Red chỉ mới nhận được công việc này vào ngày đoàn xiếc đổ bộ và không hề có chút kinh nghiệm cưỡi voi nào. Nhưng gã lại hoàn thành rất tốt yêu cầu duy nhất mà người ta cần, đó là thẳng tay thúc cây gậy có đầu nhọn vào đầu voi nếu chúng không nghe lời, một phương pháp huấn luyện khiến mọi con voi đều run rẩy sợ hãi.

Những người quản tượng luôn sử dụng những biện pháp tra tấn đầy đau đớn để bọn voi phục tùng mệnh lệnh.

Không may cho Red, đúng ngày hôm đó, Mary lại bị một cơn đau răng hành hạ. Trên đường diễu hành, nó bất ngờ dừng chân để lượm một miếng vỏ dưa hấu người ta vứt trên đường. Vì là ngôi sao, nó phải dẫn đầu đoàn diễu hành, và hành động đó khiến cho những con voi phía sau bị khựng lại. Lúng túng, Red thúc cây gậy vào má Mary để ra lệnh cho nó tiếp tục bước đi, và vô tình chọc trúng chiếc răng đang bị đau nhức.
Phản ứng của Mary khi đó khiến cho tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Nó vung chiếc vòi lên cao, quấn lấy gã đàn ông tàn bạo đang ngồi trên lưng nó, ném mạnh gã vào một quầy đồ uống. Rồi sau đó, nó xông tới giơ chân lên đạp vào đầu gã, và nghiền nát.
“Máu và não cùng những thứ khác bắn tung tóe khắp mặt đường,” một nhân chứng kể lại.

Những con voi sống trong rạp xiếc không khác nào sống ở địa ngục.

Khi đám đông khán giả bắt đầu la hét và bỏ chạy tán loạn, một người thợ rèn trong vùng giơ súng lục lên bắn vào người Mary 5 phát, nhưng không thể làm thủng lớp da dày của nó. Dù vậy không hiểu sao, Mary bỗng nhiên đứng yên bất động và bình tĩnh trở lại, dường như không để ý gì đến những viên đạn và sự hỗn loạn xung quanh nó khi những con người máu nóng bắt đầu bao vây nó và đồng loạt hô vang, “Giết con voi đi! Giết nó đi!”
Lo sợ rằng buổi diễn của mình ở các thị trấn khác sẽ bị hủy bỏ nếu vẫn còn chứa chấp một con voi giết người trong đoàn xiếc, ông bầu Charlie Sparks quyết định rằng cách duy nhất để có thể tiếp tục làm ăn đó là giết chết con voi một cách công khai để báo thù.
Vấn đề duy nhất đó là làm sao để giết được Mary. Súng đạn hầu như không có tác dụng gì với nó, trong khi chiếc vòi cực thính của nó có thể nhận diện được mọi loại chất độc. Người ta cũng tính đến phương pháp cho giật điện vì vào thời đó Tennessee đã có điện, nhưng năng lượng của nó là không đủ để giật chết một con voi. Thậm chí có người còn bày kế là nghiến chết nó bằng hai đoàn tàu đối đầu nhau, hoặc phanh thây nó bằng hai đoàn tàu chạy ngược hướng. Cuối cùng, Charlie Sparks quyết định cho treo cổ Mary.

Chiếc cần cẩu dùng để hành quyết Mary.

Sang ngày hôm sau, 13/09/1916, một chiếc cần cẩu nặng 100 tấn dùng để cẩu các toa tàu lên và xuống khỏi đường ray, đủ chắc chắn để treo được một con voi, được đưa đến chỗ đoàn tàu của Charlie Sparks. Khi Mary được dẫn đến nơi hành quyết, 4 con voi khác trong đoàn nối đuôi đi theo nó, con này dùng vòi nắm lấy đuôi con kia như trong mọi lần chúng cùng nhau biểu diễn. Charlie Sparks hy vọng rằng sự có mặt của chúng sẽ giúp cho Mary cảm thấy yên lòng, thế nhưng khi một sợi xích được tròng qua cổ nó, chúng bỗng rống vang đầy thê lương như thể đang tiễn biệt người bạn của mình.
Lo sợ Mary sẽ hoảng sợ và lồng lên bỏ chạy, người ta trói một chân nó vào thanh ray, nhưng không ai nhớ tháo sợi xích đó ra khi chiếc cần cẩu từ từ kéo bổng nó lên khỏi mặt đất. Sức căng khiến cho các xương và dây chằng trong người Mary đứt gãy, phát ra những âm thanh răng rắc hãi hùng. Trong khi nó lơ lửng trên mặt đất chưa được 1,5m, sợi xích treo cổ nó đứt tung, và Mary rơi xuống đất, xương hông gãy vụn.

Đám đông tụ tập chứng kiến cảnh Mary bị treo cổ.

Đám đông 3.000 người tụ tập chứng kiến buổi hành quyết, trong đó có rất nhiều , kêu gào hoảng sợ, nhiều người chạy trốn. Còn Mary chỉ ngồi im đó, choáng váng và đau đớn. Một người trong đoàn xiếc chạy lên lưng nó, như thể đang chạy lên một ngọn đồi nhỏ chứ không phải một sinh vật sống, và tròng vào cổ nó một sợi xích chắc chắn hơn.
Lần này cần cẩu lại kéo lên một lần nữa, Mary bị nhấc lên rất cao, bốn chân nó giãy giụa trong không khí, tiếng kêu gào và gầm rú đau đớn của nó át mọi tiếng cười đùa và vỗ tay phát ra từ đám đông dưới chân nó. Cuối cùng nó cũng yên lặng, lơ lửng trên không trung suốt một tiếng rưỡi đồng hồ, cho đến khi một bác sĩ thú y trong vùng tuyên bố nó đã chết.

Nó đã trải qua cái chết đầy đau đớn.

Đêm đó, buổi biểu diễn vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường. Thế nhưng khi buổi diễn kết thúc, một con voi trong bầy bất ngờ bỏ chạy hướng về phía đường ray, có lẽ là nó đi tìm Mary, hoặc tìm đến thi thể của cô voi mà nó đã gắn bó suốt nhiều năm nay. Con voi nhanh chóng bị bắt và đưa trở lại với cuộc sống giam cầm thống khổ mà nó phải chịu đựng cho đến hết đời.
Về phần Mary, nó thực sự đã được giải thoát, dù theo một cách đau đớn không sao tả xiết. Cho đến ngày nay, nắm xương tàn của nó vẫn còn nằm bên dưới một nấm mồ khổng lồ được đào bằng máy xúc. Có người nói rằng lỗ huyệt ấy lớn bằng cả một cái chuồng ngựa, nhưng không ai biết chính xác nó nằm ở đâu, mà cũng không ai nhọc công tìm kiếm nó.
(Ảnh: Daily Mail)

BÌNH LUẬN